Dị Giới : Ta Có Thể Vô Hạn Phục Sinh

Chương 13: Sinh ra để làm nhân vật phản diện


Chương 13: Sinh ra để làm nhân vật phản diện

“Hôm nay ta tâm tình tốt, tha cho các ngươi một cái tiện mệnh, mau chóng rời đi” Tên cầm đầu áo đen nói xong lại nhìn chung quanh, nở một nụ cười quỷ dị.

“Cái gì chứ, ngươi tưởng mình là ai, ta...” một tên thuộc hạ của Lưu Đạt giận dữ đứng ra nói, nhưng lập tức

“BANG” một thanh âm thanh thúy vang lên, tên thuộc hạ quay mặt lại thì ra lả lão đại của bọn chúng Lưu Đạt

“Trở về ngay cho ta” Lưu Đạt cho tên thuộc hạ một bạt tay, lại cảnh giác nhìn về đám người áo đen, trực giác của hắn nói cho hắn biết đám người này rất nguy hiểm, tốt nhất không nên đụng vào.

“Vị bằng hữu này, vừa rồi tên thuộc hạ của ta không biết điều, ta thay hắn xin lỗi, hiện tại chúng ta lập tức rời đi “ nhờ có loại trực giác này, hắn đã vài lần tránh đi được nguy cơ chí mạng, nhưng lần nay xem ra vận may không đứng về phía hắn a.

“Ồ, vậy mà cự tuyệt ta lòng tốt, hazz, làm người tốt thật khó xem ra ta chỉ thích hợp làm người xâu a” thủ lĩnh áo đen nhìn lại Lưu Đạt cảm khái nói, ánh mắt đùa cợt nhìn về Lưu Đạt “đã vậy thì, các ngươi mãi mãi nghỉ ngơi ở đây đi.”

Sao khi thủ lĩnh áo đen mở miệng, phía sau hắn đám người áo đen cũng động, móc vũ khí ra chuẩn bị tấn công về phía Lưu Đạt bọn người.

“Các hạ ngay từ đầu ngươi vốn không định để chúng ta rời đi đúng không” Nhìn thấy tên áo đen dẫn đuổi tận không tha, Lưu Đạt nhíu mày , giọng nói bất thiện.

“đùa ngươi thì làm sao, các ngươi cũng ngu thật đấy, ta nói thế mà cũng tinh” Tên áo đen giễu cợt nói.

“Chúng ta không thù, không oán, cớ sao các hạ lại làm vậy” Lưu Đạt nhíu mày đã vào tư thế sẵn sàng chiến đấu nói

“Cũng không có thù oán gì, hôm nay cũng là lần đầu ta gặp các ngươi, chỉ là đột nhiên có chút ngứa tay muốn chơi đao, nên muốn dùng các ngươi làm bồi luyện một chút, các ngươi mỗi người tìm người bồi luyện đi” nói xong, thủ lĩnh áo đen vung tay lên, đám áo đen xong về phía bọn người Lưu Đạt.

“Hừ, ta nhường ngươi, không có nghĩa là ta sợ ngươi đâu, chúng tiểu nhân sát bọn chúng.” Nhìn thấy tên áo đen dẫn đuổi tận không tha, Lưu Đạt cũng giận dữ,cũng xong lên giết chóc tưởng hắn sợ sao, coi như tổn thất nặng nề cũng phải làm đám người áo đen trả đại giới, sống trên lưỡi đao ai lại là kẻ hiền lành.

Hai phe nhân mã sông vào nhau chém giết, theo tình hình chiến đấu, đám người áo đen có ưu thế, cả về chất lượng và số lượng không ngừng giảm bớt đám người của Lưu Đạt.

Lưu Đạt cũng bị 3 tên nhị lưu võ giả cầm chân, nhất thời khó phân tâm, nhìn thấy thuộc hạ đang không ngừng giảm bớt, lòng hắn lửa giận ngập trời, khóe mắt muốn nứt, đang định hạ lệnh rút lui, thì một giọng nói không hài hòa từ trong rừng vang lên.

“Các ngươi là ai, đến đây làm gì, không biết ta định qua đêm ở chỗ này à, còn có, bằng hữu của ta đâu rồi, các ngươi đuổi hắn đi rồi phải không” đang chém giết hai bên nhân mã quay đầu nhìn lại thấy một người thanh niên, ăn mặt rách rưới như nạn dân, tay cầm con gà.

Thủ lĩnh áo đen nhíu mày nhìn về thanh niên, sao đó liền dờ đi ánh mắt phất ta “ không cần giữ lại, giết hắn”

Nhận được lên một tên thuộc hạ, lao nhanh về phía Khúc Dương, vung đao trên tay chém xuống, khi lưỡi đao sắp đụng vào, Khúc Dương không chút hoang mang tiến lên một bước.

“Rắc, rắc”

“A a a” một tiếng hét thảm vang lên, nhưng khi nhìn lại tất cả những người có mặt đều sững sờ, nhìn thấy tên áo đen ngã xuống đất cầm lấy cánh tay, đã rủ xuống về hướng ngược lại, vừa nhìn liền rõ hắn bị gãy xương, mồ hôi lạnh từ trán hắn chảy xuống, quả thật là đau muốn ngất.

Vừa rồi klhi Khúc Dương tiến lên một bước, không những tránh được lưỡi đao, mà còn để cánh tay của tên áo đen đánh vào bả vai mình, do lúc vung đao không giữ lại chút nào, cánh tay không chịu nổi độ căn của dây chằn, khiến cho xương tay bị gãy.

“Nhìn thấy thuộc hạ, ngã xuống, cánh tay biến dạng, tên thủ lĩnh âm trầm nhìn về phía Khúc Dương mở miệng nói “ngươi rốt cuộc là ai’
Khúc Dương cũng nhìn về phía hắn trong lóng mặc niệm:

Nhân vật: Vu Thập Nhị

Vũ lực: 81
Trí lực: 70
Chính Trị: 50
Thống soái:55

Thuộc tính của tên này cao đấy, nếu hạ hắn thì mình sẽ có một vạn kinh nghiệm, Khúc Dương nhìn về phía thủ lĩnh áo đen, mơ hồ thấy được hào quang, hắn xíu nữa coi là phật tổ tới dị giới độ hắn về chứ a.

“Ta là dân chạy nạn, còn đám khốn nạn các ngươi là ai, đến đây làm gì”

“Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta đến đây tìm người, khoảng vài tháng trước công..., ừm ưm, tiểu thư của bọn ta bị một người phụ nữ áo đen bắt đi, công tử tức giận phái chúng ta truy bắt. Sau mấy tháng đau khổ tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm ra, một lần nữa truy đuổi suốt mấy ngàn dặm tới biên giới nước Ngụy thì lại thành công đào tẩu” thủ lĩnh áo đen cảm xúc dâng trào nói.

“Nhưng lần này chúng ta học khôn, đã dùng châm độc làm bị thương được người phụ nữ đó, đương nhiên đây cũng không đáng là gì, mấu chốt là loại độc trên cây châm được tẩm rất đặc thù, không chỉ có thể làm nàng tạm thời không phát huy được thực lực, chỉ cần dùng trong tay ta con sâu trùng này, độc dược một ngày nàng chưa giải thì chúng ta có thể truy tung được nàng đến cùng trời cuối đất” đắt ý nói xong, ánh mắt hắn lóe lên ô uế.

“Một khi chúng ta bắt được nàng, ta sẽ biến nàng thành món đồ chơi của các huynh đệ chúng ta, cho nàng làm kỹ nữ vạn người cưỡi, nếu chơi chán rồi có thể ta sẽ nhân từ cho nàng lại giống cùng cẩu cẩu nhà ta, hoặc có thể cho mã của ta cũng là một ý định không tệ.”

“ Ồ tên này đúng là sinh ra để làm nhân vật phản diện, ta mới hỏi một câu thì hắn khai hết rồi” Khúc Dương há hốc mồm nói, lần đầu tiên gặp loại nhân vật chỉ xuất hiện trong truyền hình, điện ảnh này, hắn có chút hoang mang, sững sốt.

Nhưng lập tức nhãn thần biến lạnh, nghe những gì hắn miêu tả, người phụ nữ mà hắn nói chắc chắn là Cơ Liên Y rồi, tên này vậy mà định để nàng dâu tương lại của hắn làm đồ chơi cho bọn chúng, càng làm cho hắn muốn bùng nổ là tên này còn nói chơi chán rồi sẽ đưa cho cẩu cẩu hắn nuôi, ngựa hắn cưỡi phối giống, quả thật là Khúc Dương nhịn được, phật cũng không nhịn được, sẵn tiện hoàn cảnh trung quanh là đều là rừng cây, hắn liền để đám người này làm phân bón cho cây luôn.

Núp phía sau tảng đá, Cơ Liên Y nghe giọng điệu ô uế của thủ lĩnh áo đen nói, nhíu mày, đồng thời cũng đã hiểu vì sao bọn chúng bám nàng không tha, xem ra vị hoàng đế Cơ Phán này, hiểu sai là nàng bị bắt đi, mà thật ra cũng đúng, cho dù tâm cơ thâm trầm đi nữa làm sao có thể nghĩ tới muôi muội lại là một cao thủ chứ a, làm hại nàng bị rượt đuổi mấy ngày trời.

“Nói cũng đã nói xong rồi, ngươi cũng có thể an tâm lên đường không sợ làm ma hồ đồ, chúng tiểu nhân lên giết hắn cho ta” sau khi nói xong cố sự,cảm thấy như trút hết gánh nặng, sảng khoái tinh thần,nhãn thần biến lạnh, thủ lĩnh áo đen Vu Thập Nhị ra lện cho đám thuộc hạ xong lên giết Khúc Dương, bỏ qua cho đám người Lưu Đạt.

“Cơ hội, chạy mau” nhìn xem đám người áo đen, muốn vây giết người thanh niên nới lỏng vòng vây, nhân cơ hội này Lưu Đạt ra lệnh cho đám thuộc hạ rút lui.

Nhưng mới chạy được vài bước, thì hắn đứng lại, sũng sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, thật khó tin, hắn vừa nhìn thấy gì, người thanh niên kia ung dung nhặt lên đao của tên áo đen bị làm gãy tay( lúc đi săn thú Khúc Dương, không đem theo vũ khí).

Cực kì ung dung đi về trước, như chém rau thái dưa, mỗi một đao vung lên đều đại biểu một sinh mạng ngã xuống, mà bọn chúng thì không chạm được vào cong tóc của người thanh niên, hắn chỉ cực kì đơn giản qua trái, qua phải, nhảy lên như đang chơi nhảy dây vậy tránh né, chỉ những động tác cực kỳ bình thường mà ai cũng làm được.

Bây giờ lại khiến lũ người áo đen cảm giác không dễ chọc, chở nên cực kỳ khốn đốn, bọn chúng như nổi điên lên vậy, đỏ cả mắt tấn công từ mọi phương hướng, phải biết trong quá trình giao chiến với đám người áo đen Lưu Đạt, đã đại khái nhìn ra thực lực của bọn chúng, thấp nhất là bất nhập lưu, có hơn mười tên tam lưu, hai tên nhị lưu, còn tên thủ lĩnh theo hắn đoán hẳn là nhất lưu.

Bây giờ ngoài tên thủ lĩnh hư hư, thật thật là nhất lưu ra thì tất cả tam lưu, nhị lưu đám người áo đen đều xong vào chém giết Khúc Dương, theo thời gian trôi qua đám người áo đen đã tổn thất gần hết bất nhập lưu võ giả, tam lưu tổn thất bảy tên, nhị lưu không tổn thất, nhưng cả hai tên đều bị Khúc Dương chém thương nặng, chắc cũng gần mất sức chiến đấu rồi (do chảy máu quá nhiều).

Thủ lĩnh áo đen Vu Thập Nhị không thể tin được nhìn từng màng trước mắt, hắn đem theo hơn 80 người, chỉ không tới một khắc (15 phút) thời gian ngắn ngủi, từ 80 người chỉ còn lại không đến 20 người, tam lưu còn 3 người, nhị lưu không tổn thất nhưng cũng coi là mất sức chiến đấu, còn lại đều là tam lưu.

Vu Thập Nhị một lần nữa nhìn về Khúc Dương, cảm thấy mình đã quá xem thường người thanh niên này, xem ra hắn phải tự mình ra tay thôi.

“Tất cả lùi lại, do ta tới” hắn tiến lên trước đồng thời ra lệnh cho đám thuộc hạ lùi lại, đi đến trước mặt Khúc Dương, nhìn hắn trong tay thanh đao dính máu, hắn không nghỉ tới một khắc trước còn xem thường người thanh niên, lại gây cho thuộc hạ của hắn thiệt hại nặng nề đến vậy, lần này cho dù thành công bắt người phụ nữ kia chở về, cũng khó tránh khỏi bị phạt một trận, vừa nghĩ phải chịu phạt là đã làm hắn cảm thấy rùng mình rồi.

Đăng bởi: